Sáng đi làm, rõ sớm, mà cách chân cầu Chương Dương quãng xa, đã thấy ùn tắc. Điều rất hiếm gặp. Cố len lỏi lên trên, hỏi một em đỗ trước mình: "Có vụ gì mà tắc sớm thế em?". " Hình như có người nhảy cầu anh ạ!"- cô em nói, mặt có vẻ hoảng hốt.
nhảy cầu xóa nợ mùa World Cup (ảnh minh họa) |
Đúng thật, chen lên được đoạn, gặp ngay một cô gái còn khá trẻ, đứng nhìn trân trân vào đôi tông ngoại cỡ, thỉnh thoảng lại lấy tay đấm thùm thụp vào thành cầu: " Sao ngu thế hả anh? Đã bảo trận này khó bắt lắm, không nghe, cứ đặt hết vào thằng Mu Lơ với cả đội Đức. Mu Mu cái...đồng xu. Giờ biết ngu chưa? Mà đi sao không chào nhau một lời hả? Làm gì mà phải vội đến mức xỏ nhầm cả tông của bố người yêu thế này, để ông tìm khắp xóm. Nhục cho tôi không?".
Thấy cô gái đang say sưa độc thoại, mình không biết động viên gì, nhìn bất động vào đôi tông một chút, rồi đi. Được vài trăm mét, lại thấy giọng nức nở,cũng là của một cô gái: " Giời ơi là giời. Anh tưởng anh đi một mình là xong à? Anh đi thế khoản nợ kia tôi biết phải làm sao? Làm bồ của anh được vài tháng, được anh đưa đi ăn 3 lần phở Cồ, 4 lần thịt chó, đến lời hứa cho đi ăn phở Ô Ba Ma còn chưa thực hiện được. Vậy mà giờ anh đi, để lại vỏn vẹn cho tôi mỗi cái giấy chuyển nợ tiền tỉ thế này sao?". Mình liếc nhìn mảnh giấy, thấy dãy số nguệch ngoạc nhảy nhót, hoa mắt quá, liền động viên cô gái: " Thôi em ạ. Người đi đã đi rồi. Em đừng dại dột, nghĩ quẩn. Còn người là còn của em ạ!". Tưởng nghe lời động viên, nàng sẽ dịu lại, ai ngờ, nàng quắc mắt, hét lên: " Ông thì biết đếch gì mà nói. Tất cả những gì quý giá nhất của tôi nó đã cướp hết sạch rồi, còn gì nữa đâu mà còn người với còn của...?". Mình định chỉ vào cổ, nơi chiếc dây chuyền bạc vài chỉ của cô gái đang đong đưa trong gió, nói là cô vẫn còn điều quý giá lắm, nhưng sợ cô giận hơn, đành im lặng đi tiếp.
hài hước với nội quy nhảy cầu xóa nợ. |
Phía bên kia cầu, lại một đám láo nháo xôn xao. Vượt lên trên hết, giọng một chị lảnh lót: " Giày này đúng là của nó, cái quần đùi này cũng là của nó, nhưng tao chơi với thằng này tao biết, chắc nó đang trốn đâu đó, đánh lạc hướng chúng ta. Nó sợ độ cao, chắc đéo dám nhảy đâu. Chúng mày tìm đi"...
Mãi mình cũng luồn lách đi qua được con cầu dài hơn km. Toàn thân nhuộm thẫm một nỗi buồn. Gọi điện cho thằng bạn: " Cafe tí mày ơi! Buồn quá!". Thằng bạn như thường lệ, giọng chiều chuộng: "Ừ, nhưng đợi tao nhé. Chắc phải đầu giờ chiều". "Sao muộn thế? Mày đi đâu à?". - Không, tao đang ở cầu Nhật Tân, đang tắc mày ạ. Hôm qua Đức thua, nên giày, dép, quần áo vứt ở mặt cầu nhiều quá, đang chờ công nhân dọn mãi chưa hết...
Tác giả: Chiến Văn
Thuốc bổ mỗi ngày cho tôi đơi chứ cần gì mua ở đâu nữa...
Hahaha.
Chúc giai đẹp vui nhé.