Chúng coi chuyện học hành là niềm vui, là khát vọng đổi đời, chúng nào biết gì về tệ nạn, là kinh doanh xác thịt. Vợ luôn xem chồng là hình tượng mẫu mực hết lòng thuỷ chung san sẻ, chồng xem vợ như một cô tấm thảo hiền dịu dàng, cha mẹ thương yêu hết lòng chăm chút cho con, các con hiếu thảo lễ phép ngoan hiền, có ai biết đâu lỗi tại cây cao su mọi luân thường đạo lý đảo điên, luân loạn.
Cây cao su có giá, dân ai cũng vui mừng khôn xiết, thoát nghèo, thoát cơ hàn, có điều kiện chăm lo cho con cái, báo hiếu mẹ cha tốt hơn, cuộc sống xa hoa đổ về vùng đất yên bình này.
Mây đen vần vũ mưa trút ngập con đường đất đỏ bazan, người đi đường vấy đầy sìn đất, như một quy luật của cuộc sống, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bar, karoke, bia ôm đèn mờ,... Thay nhau mọc lên tua tủa, khu công nghiệp ra đời,.. Ai cũng có cơ hội việc làm, vui chưa bao lâu thì niềm đau theo quy luật ùa về, có tiền tự khắc có quyền lực ác bá ra đời như nấm mọc sau cơn mưa. Có tiền bác nông dân chất phác trở thành đại gia vung tiền như nước, ra đường ăn chơi, bỏ bê gia đình bởi người vợ thuỷ chung của mình quá khô khốc vì gắn bó tạo dựng cơ nghiệp với mình nay không được như những em áo che nữa mảnh, tóc đỏ tóc xanh. Cái quy luật kéo theo sẽ là ông ăn chả, bà ăn nem, con cái ko ai quan tâm sinh ra tệ nạn, lún sâu vào ăn chơi rồi vô tình như một con thiêu thân cứ lao vào lửa.
Tôi như một vị khách lãng du về đất này, con đường chiều mưa sao làm tôi xa xót, nó đang như chảy những dòng nước mắt xót xa, đau đớn, mọi con đường ở cái đất này đều vấy bẩn, mưa lớn thế nhưng ko sao rửa sạch được, thấy người dân cơ cực trên mọi con đường lầy lội tôi xót xa, lòng tôi tuy rộng nhưng tôi cũng chỉ như một con muổi vo ve, một con chim đã bị gãy cánh, chỉ biết bất lực nhìn thế sự xoay vần, nhìn những con đường khóc than nức nở chịu vùi dập của những cơn mưa ko quá dài, ko quá lớn, nhưng mưa vẫn làm lỡ đất ngập đường.
Tôi ước có một cơn lóc xoáy đủ mạnh, đủ hùng hậu ập về đây, quét sạch nhưng niềm đau, những dơ bẩn mà mọi con đường nơi đây phải ghánh chịu, trả lại cho con người nơi đây ngôi nhà tranh bên ngọn lửa êm đềm tiếng cười nói, cho bọn trẻ không phải khóc vì nhớ mẹ, thương cha, cho vợ hiền không khóc than cho số phận, cho người đàn ông là chổ dựa vững chắc những đêm dài buốt lạnh. Để cho một lãng khách như tôi không phải chạnh lòng thảng thốt lên : LỖI TẠI CÂY CAO SU!!!...
Lê Quang Tâm