"Tháng mười một về trên quê ta đó, HOA CẢI vàng đùa với gió ngây thơ, Áng mây chiều lang thang bỗng ngẩn ngơ, Bỗng xao xuyến cánh hoa vàng rực rỡ.
Tháng mười một về rồi, vương nỗi nhớ, Nắng chiều vàng trãi khắp lối đi xưa, Tiếng ru buồn chiều quê vẳng xa đưa, Ở nơi ấy bây giờ, anh có nhớ.
Tháng mười một với bao ngày cách trở, Em bơ vơ, HOA CẢI cũng bơ vơ. Gom thương yêu em viết gởi vào thơ, Anh về nhé, cho HOA vàng thôi nhớ..." (Hoa Cải - Bằng Lăng)